Nghỉ việc được gần một tháng và bắt đầu công việc mới đã được hai tuần. Người quen bắt đầu biết chuyện và hỏi thăm chuyện PR thì tính sao. (Ừ cứ mãi là chuyện đó :v )
Hồi làm ở chỗ cũ còn đòi sống đòi chết đòi lết về nhà. Giờ công việc mới cũng thoải mái hơn, cái suy nghĩ “thôi sống vậy đến hết đời cũng được” lại xuất hiện. Cũng không phải công việc lương cao hay nhàn hạ, nhưng thấy có vài người gắn bó ở đó năm, bảy năm, lòng bỗng muốn được an phận thủ thường như họ. Chứ nơi gọi là nhà nghe đặc biệt vậy thôi, nhưng chắc xa lâu quá rồi nên cũng không phải là không thể thiếu. Giờ thì cũng không rõ khắp nơi đều là nhà, hay là mình vốn không có nhà nữa. Nghĩ vậy nên mới lên mạng tìm tòi chút đỉnh cách ở lại đây dài dài. Gia hạn WP thì không được, mà xin PR thì phải nhờ công ty, phiền lắm. “Ờ nên thôi, hay là cứ đợi hết PR rồi về.” Đúng vậy. Không có một mục tiêu nào cả. Cứ nhẹ nhàng như mây trôi theo chiều gió thổi mà thôi. Ở lại cũng được, đi về cũng được. Ừ thì dù sao cũng không biết đâu là chốn về.
Tiếp tục lướt web và đọc được bài viết về Sài Gòn nghĩa tình. Trùng hợp thay trong đầu cũng vang lên giai điệu SGĐLQ đang nổi gần đây. Như nhưng con sóng dồn dập vỗ bờ, kỉ niệm trào dâng trong niềm nhớ.